Năm 1722, sau hơn sáu thập kỷ trị vì, Khang Hy Đế – vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử nhà Thanh – cảm nhận rõ thời khắc cuối cùng của mình. Trong bối cảnh tranh giành ngôi vị của các hoàng tử đang diễn ra gay gắt, Khang Hy đã đưa ra một quyết định gây sốc: chọn một người “cùng ông ra đi”.
Người được chọn là Long Khoa Đa, con trai của Tông Quốc Duy – một đại thần trọng yếu trong triều đình và người có quyền lực lớn trong triều. Đối với những người không biết nội tình, hành động này có vẻ bất thường. Nhưng đến khi Ung Chính Đế – con trai Khang Hy lên ngôi, ông mới nhận ra được sự tinh tế và tầm nhìn chiến lược của cha mình.
Trong những năm tháng cuối đời, Khang Hy không ngừng củng cố triều chính và tăng cường bảo vệ sự ổn định của đất nước. Ông đã trải qua những năm tháng đầy thử thách khi phải đối mặt với các cuộc nổi loạn từ bên ngoài và các xung đột nội bộ. Đối với Khang Hy, điều ông quan tâm nhất là bảo vệ ngai vàng cho người có thể duy trì hòa bình và ổn định cho đất nước. Ông hiểu rằng, nếu Long Khoa Đa bị ảnh hưởng bởi các hoàng tử khác, nguy cơ nội chiến và phân chia quyền lực có thể xảy ra, đẩy quốc gia vào tình thế hỗn loạn.
Việc yêu cầu Long Khoa Đa “cùng ra đi” là cách Khang Hy sử dụng để cảnh báo vị đại thần này và đồng thời để thử lòng trung thành của ông. Long Khoa Đa, dù không hề muốn dính dáng đến cuộc tranh giành quyền lực, buộc phải tìm đến Ung Chính – người về sau sẽ là hoàng đế kế vị. Khi gặp Ung Chính, Long Khoa Đa bày tỏ sự trung thành và nỗi lo lắng của mình. Nhận thấy tầm quan trọng của Long Khoa Đa trong việc duy trì ổn định quyền lực, Ung Chính đã quyết định thỉnh cầu Khang Hy xem xét lại quyết định. Đáp lại, Khang Hy đã nhượng bộ, cho phép Long Khoa Đa sống, đồng thời để lại cho Ung Chính một lời nhắn nhủ sâu sắc.
Sau khi lên ngôi, Ung Chính không chỉ bỏ qua yêu cầu của cha mình mà còn trọng dụng Long Khoa Đa, trao cho ông vị trí quan trọng trong triều đình để củng cố quyền lực và ổn định quốc gia. Trong những năm đầu của triều đại Ung Chính, Long Khoa Đa đã đóng góp không nhỏ, giúp đỡ Ung Chính trong việc xử lý nhiều vấn đề chính trị khó khăn, và trở thành một trong những cánh tay đắc lực của tân hoàng đế. Long Khoa Đa xem Ung Chính là người đã “tái sinh” mình, và ông cống hiến tận tụy vì triều đại mới.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, quyền lực đã làm mờ đi lòng trung thành của Long Khoa Đa. Ông bắt đầu tham gia vào các hoạt động mờ ám, lợi dụng vị trí của mình để trục lợi và thâu tóm quyền lực trong triều. Nhận thấy điều này, Ung Chính hiểu rằng người bạn đồng minh một thời đã trở thành một mối đe dọa tiềm tàng. Ông bắt đầu dùng các chiến lược cứng rắn để kiềm chế Long Khoa Đa, và cuối cùng, hạ lệnh cách chức và giam lỏng vị đại thần này. Long Khoa Đa qua đời trong tình cảnh bị cầm tù, kết thúc cuộc đời đầy bi kịch và mâu thuẫn.
Đối với Ung Chính, sự việc của Long Khoa Đa là một bài học lớn về quyền lực và lòng trung thành. Đồng thời, đây cũng là lúc ông hiểu được ý đồ sâu sắc của Khang Hy. Sự lựa chọn của Khang Hy không chỉ là một cách kiểm tra lòng trung thành của Long Khoa Đa, mà còn là một bước đi chiến lược để đảm bảo ngai vàng được truyền lại một cách an toàn. Khang Hy, với tư duy và tầm nhìn vượt thời đại, đã để lại một bài học đắt giá về nghệ thuật sử dụng người và giữ vững quyền lực.
Cuộc đời của Long Khoa Đa trở thành một minh chứng sống động cho thấy quyền lực có thể làm biến đổi con người, và rằng mọi âm mưu đều có thể bị thời gian lật mở. Những hành động của Khang Hy và Ung Chính chính là biểu hiện sâu sắc của những bậc thầy chính trị thời phong kiến Trung Hoa, để lại những bài học giá trị cho hậu thế.