Cách đây 5 năm, tôi có một mảnh đất vườn nhỏ nằm ở ngoại ô, thừa hưởng từ bố mẹ để lại. Vì bận rộn công việc ở thành phố, tôi chẳng có thời gian chăm nom, đất cứ để không, cỏ mọc um tùm. Một hôm, ông Tám – hàng xóm sát vách – sang nhà tôi ngỏ lời:
“Đất nhà anh để không cũng phí, hay để tôi trồng ít rau sạch, vừa có cái ăn, vừa đỡ hoang hóa. Anh thấy sao?”
Tôi nghĩ bụng, đất bỏ không chẳng sinh lời, ông Tám lại là người quen, tính tình cũng hiền lành, nên gật đầu đồng ý. “Thôi được, ông cứ trồng, nhưng nhớ là đất vẫn của tôi, lúc nào tôi cần thì ông trả lại nhé,” tôi dặn dò. Ông Tám cười tươi, gật đầu lia lịa: “Yên tâm, tôi chỉ mượn tạm thôi mà.”
Thời gian trôi qua, tôi ít khi về quê, chỉ nghe loáng thoáng rằng ông Tám trồng rau bán cũng kha khá, thậm chí còn dựng tạm cái chòi để nghỉ ngơi trên đất. Tôi không để tâm lắm, nghĩ ông ấy chăm chỉ là tốt.
Đến năm nay, vợ chồng tôi được tuổi, quyết định xây một căn nhà nhỏ trên mảnh đất ấy để nghỉ dưỡng cuối tuần. Tôi về quê, gặp ông Tám, nói rõ ý định: “Ông Tám ơi, cảm ơn ông mấy năm qua đã trông đất giúp tôi. Giờ tôi cần xây nhà, ông dọn dẹp trả lại đất cho tôi nhé.”
Nghe xong, ông Tám đổi sắc mặt, giọng bỗng chùng xuống: “Trả đất thì được, nhưng anh phải bồi thường cho tôi chứ. Tôi bỏ công sức giữ đất, trồng trọt bao năm, giờ anh đòi lại là tôi trắng tay à?” Tôi ngạc nhiên, nhắc lại: “Ông nói mượn tạm mà, giờ đòi bồi thường gì chứ?” Ông Tám gân cổ: “Không có tiền thì đừng hòng tôi dọn đi!”
Tôi bực mình, nhưng cố giữ bình tĩnh. May mà trước đây, khi cho ông Tám mượn đất, tôi có nhờ công an xã lập biên bản làm bằng chứng, phòng trường hợp rắc rối. Tôi về nhà lấy tờ giấy – quyết định từ công an ghi rõ mảnh đất thuộc sở hữu của tôi, và việc ông Tám sử dụng chỉ là tạm thời, không có quyền đòi hỏi gì. Tôi mang đến đưa cho ông Tám xem.
Ông vừa đọc vừa run, mặt tái mét. Chẳng nói chẳng rằng, ông cun cút dọn dẹp rau cối, tháo cái chòi, trả lại mảnh đất sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trước khi đi, ông còn lí nhí: “Tôi đùa chút thôi, anh đừng để bụng.”
Nhìn mảnh đất trống trở lại, tôi thở phào, tự nhủ: “Lòng tham con người thật đáng sợ, may mà mình cẩn thận từ đầu.” Từ đó, tôi quyết định không để đất bỏ không nữa, mà bắt tay xây nhà ngay, vừa để ở, vừa để khẳng định cái gì của mình thì phải giữ lấy.