Vợ mất sớm, tôi một mình nuôi con nhỏ ai cũng động viên đi bước nữa. 1 năm sau tôi kết hôn với người phụ nữ 1 đời chồng. Thấy vợ 2 yêu thương con tôi cũng yên tâm phần nào đi làm xa kiếm tiền. 1 lần trở về không báo trước, tôi bàng hoàng khi thấy đứa con…
Vợ tôi mất vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo. Cô ấy ra đi sau một cơn bạo bệnh, để lại tôi và đứa con trai mới tròn ba tuổi. Đó là quãng thời gian đen tối nhất trong đời tôi. Đêm nào con cũng giật mình khóc thét vì gọi mẹ. Còn tôi, chẳng có cách nào xoa dịu nỗi đau trong lòng mình ngoài việc vùi đầu vào công việc và chăm sóc thằng bé.
Mọi người xung quanh ai cũng thương cảm, ai cũng khuyên tôi nên đi bước nữa – “Thằng bé cần một người phụ nữ, cần một người mẹ để yêu thương.” Tôi hiểu điều đó. Nhưng trong tôi vẫn còn day dứt, một nỗi sợ vô hình: sợ người phụ nữ khác sẽ không yêu con tôi như chính con ruột của mình.
Mãi đến hơn một năm sau, tôi mới quyết định mở lòng. Tôi gặp Lan – một người phụ nữ từng đổ vỡ, cũng có một đứa con riêng. Lan nhẹ nhàng, điềm đạm và đặc biệt rất thân thiện với con trai tôi. Qua thời gian tìm hiểu, tôi thấy con mình dần dần cởi mở, quấn lấy “cô Lan”, rồi bắt đầu gọi cô là “mẹ”. Trái tim tôi như được vỗ về sau bao ngày bão tố. Chúng tôi kết hôn.
Do công việc phải đi công trình ở tỉnh xa, tôi đành để con ở nhà với Lan. Tôi an tâm phần nào khi thấy Lan đối xử với thằng bé dịu dàng, chu đáo. Cô ấy dường như luôn cố gắng bù đắp cho đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ mẹ ruột.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi chỉ sau vài tháng.
Tôi thường xuyên gọi video về nhà. Ban đầu, con trai tôi vẫn ríu rít khoe với bố chuyện học, chuyện ăn, chuyện chơi. Nhưng dần dần, thằng bé trở nên lặng lẽ. Mỗi khi tôi gọi, nó chỉ ngồi một góc, ánh mắt lảng tránh. Tôi hỏi Lan, cô ấy bảo: “Chắc cháu nhớ anh, nên buồn một chút.” Tôi cố gắng tin điều đó.
Rồi một ngày nọ, tôi quyết định về thăm nhà mà không báo trước.
Chiếc taxi dừng trước cổng lúc 5 giờ chiều, trời nhá nhem. Tôi bước vào sân, nhẹ nhàng mở cửa. Ngôi nhà vắng lặng bất thường. Tôi đi thẳng lên tầng, cửa phòng con trai tôi khép hờ. Tôi nghe tiếng Lan, nhưng không giống giọng của một người mẹ đang chăm con. Giọng cô ấy lạnh lẽo, đanh thép:
“Mày không phải con tao, đừng có gọi tao là mẹ nữa! Ăn nhanh rồi biến vào phòng, tao còn phải dọn dẹp!”
Tôi chết sững. Đứa con trai nhỏ bé đang rụt rè cầm thìa, nước mắt ngấn trên mi. Tôi bước vào, Lan giật mình, hoảng hốt:
– “Anh… sao không báo trước?”
Tôi không đáp. Tôi cúi xuống bế con vào lòng. Nó ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào vai tôi khóc nức nở:
– “Bố ơi… con không muốn ở với mẹ Lan nữa… mẹ hay mắng con, bắt con ngủ dưới đất, con đói lắm…”
Tôi cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tim như bị bóp nghẹt.
Tối hôm đó, tôi cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với Lan. Cô ấy phủ nhận tất cả, bảo rằng tôi “nghe nhầm”, rằng “chắc thằng bé bịa ra vì giận dỗi chuyện gì đó.” Nhưng tôi biết, ánh mắt thằng bé không nói dối.
Tôi đưa con đi ngủ trong phòng mình, cả đêm nằm suy nghĩ. Tôi định ly hôn. Nhưng rồi tôi chợt nhớ: còn con riêng của Lan – bé Hân – mà tôi đã luôn đối xử như con ruột. Liệu tôi rời đi có phải bỏ mặc một đứa trẻ khác?
Tôi quyết định ở lại thêm một tuần để quan sát. Tôi giả vờ đi làm vào sáng sớm, nhưng thật ra thuê phòng gần nhà. Mỗi ngày, tôi về lén vào buổi trưa, buổi chiều. Và rồi tôi thấy hết.
Lan không hề đánh con tôi, nhưng cách cô ấy lạnh lùng, vô cảm với nó khiến tôi đau đớn. Cô chỉ chăm sóc con gái mình, còn con tôi luôn bị đẩy ra rìa: ăn cơm nguội, mặc đồ cũ, không được chơi cùng mẹ và em. Tôi cũng bắt gặp Lan gọi điện cho ai đó, nói những câu đáng ngờ:
– “Chừng nào nó chuyển hết tiền xây nhà xong, tôi đá cha con nó đi là vừa…”
Tôi giận run người. Thì ra, tất cả chỉ là vỏ bọc. Tình thương, dịu dàng mà tôi từng cảm nhận chỉ là lớp mặt nạ. Tôi không thể im lặng thêm được nữa.
Sáng hôm sau, tôi bế con ra khỏi nhà. Tôi không nói gì với Lan. Tôi về quê ngoại, nơi có mẹ tôi đang sống. Ở đó, thằng bé được cười, được chơi, được ngủ ngon mỗi tối. Nó bắt đầu vui trở lại.
Tôi làm đơn ly hôn. Lan gọi, khóc lóc, năn nỉ, rồi quay sang chửi bới. Tôi đã chuẩn bị tâm lý. Trong phiên tòa, tôi trình bày hết bằng chứng – cả đoạn ghi âm, hình ảnh từ camera tôi gắn lén. Tòa tuyên tôi được toàn quyền nuôi con.
Lan gào lên trong nước mắt. Tôi chỉ im lặng.
Ba năm sau…
Tôi vẫn là kỹ sư công trình, nhưng giờ chỉ nhận những dự án gần nhà. Con trai tôi đã lên lớp 3, học giỏi, ngoan ngoãn và vui vẻ. Mỗi lần nhìn nó cười, tôi lại cảm ơn ngày đó mình trở về không báo trước.
Tôi chưa từng trách Lan hoàn toàn. Có lẽ cô ấy cũng từng có nỗi đau riêng, từng khổ sở với quá khứ. Nhưng không ai có quyền trút những cay nghiệt đó lên một đứa trẻ vô tội.
Tôi cũng chưa đi thêm bước nữa. Tôi vẫn tin vào tình yêu, vào lòng tốt của một người phụ nữ thật sự xứng đáng làm mẹ. Nhưng tôi không còn vội vàng. Bởi giờ đây, điều quý giá nhất tôi có, chính là đứa con trai bé nhỏ từng một lần gọi người khác là mẹ… rồi lại khẽ thì thầm với tôi vào một buổi tối yên tĩnh:
– “Bố ơi… bố là bố và là mẹ của con luôn.”