Ngày cưới của em diễn ra trong không khí tưng bừng, khách khứa đông đúc, ai cũng cười nói rôm rả. Nhưng ngay từ đầu, em đã cảm nhận được cái nhìn soi mói của mẹ chồng tương lai. Bà ấy đứng đó, váy áo lộng lẫy, tay cầm hộp quà nhỏ, ánh mắt chẳng giấu nổi vẻ khinh khỉnh. Đến đoạn trao của hồi môn, mẹ chồng bước lên, đưa cho em cái hộp đỏ, giọng nói the thé vang lên trước mặt cả họ:
“Đây, tôi trao cho cô được đúng 1 chỉ vàng. Gái nhà nghèo như cô mà được 1 chỉ là may lắm rồi đấy. 1 chỉ vàng này giờ nuôi được cả nhà cô khỏi chết đói cả 3 tháng đấy!”
Bà vừa dứt lời, cả hội trường im phăng phắc. Khách khứa bắt đầu xì xào, em thì đứng đó, tay cầm hộp quà mà máu nóng dồn lên mặt. Nhưng chưa kịp phản ứng, bất ngờ bố em từ phía sau bước lên. Ông đi đôi dép lê cũ kỹ, tay ôm cái bọc vải sờn rách mà em quen thuộc từ nhỏ. Bố tiến đến giữa đám đông, giọng trầm ấm, từ tốn nhưng đủ khiến ai cũng phải ngoái nhìn:
“Nhà tôi nghèo, chẳng có nhiều để cho con. Chỉ có nắm nhẫn vàng này, hồi môn cho con gái tôi. Mong con rể nó đừng để con tôi khổ.”
Nói xong, bố mở bọc vải ra. Cả đám cưới ồ lên kinh ngạc. Mẹ chồng em đứng đó, mặt cứng đờ như tượng, miệng lắp bắp chẳng thốt nên lời. Rồi bà vội vã đổi giọng, ngọt nhạt quay sang em:
“Ôi con dâu mẹ, hồi nãy mẹ nói đùa thôi mà, con đừng để bụng. Nhà mình giờ là thông gia, mẹ thương con như con ruột…”
Nhưng em không để bà nói hết. Nhìn thẳng vào mắt bà, em cắt lời, giọng lạnh tanh:
“Cháu với bác không có duyên làm mẹ chồng – con dâu đâu mà bác phải thương. Vàng bố cháu cho đủ để cháu nuôi đứa con trong bụng này. Bác thích giàu thì kiếm con dâu khác cho con trai bác đi.”
Nói xong, em quay sang chú rể – người từ đầu đến giờ chỉ biết đứng im thin thít – và tuyên bố:
“Cưới xin đến đây là hết. Tôi hủy hôn.”
Cả đám cưới náo loạn. Khách khứa bỏ về, mẹ chồng hụt mặt trắng bệch, còn chú rể thì lí nhí xin lỗi nhưng em chẳng buồn nghe. Em bước ra khỏi hội trường, tay ôm bụng, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Năm ngày sau, mẹ chồng hụt tìm đến nhà em. Bà khóc lóc, quỳ xin em quay lại, báo tin kinh hoàng: con trai bà, chú rể hụt của em, vì quá sốc và xấu hổ sau vụ hủy hôn, đã uống rượu say rồi gây tai nạn giao thông, giờ đang nằm viện nguy kịch. Bà cầu xin em cho đứa bé trong bụng được nhận họ, rằng bà sẽ chuộc mọi lỗi lầm. Nhưng em chỉ lắc đầu, giọng bình thản:
“Muộn rồi, bác. Con tôi không cần người bố từng im lặng khi mẹ mình sỉ nhục tôi, càng không cần bà nội chỉ biết quay đầu khi đã mất tất cả. Bác về đi.”
Bà ấy gào khóc, nhưng em đóng cửa, quay lưng. Từ đó, em sống cuộc đời của riêng mình, cùng con, với nắm vàng bố cho và lòng tự trọng chẳng ai có thể mua được.