×

Đưa đứa cháu 4t m::ồ c::ôi đi ăn cỗ cưới trong làm vì không gửi được ai trông. Cháu vốn lười ăn, ăn chẳng đáng bao nhiêu nên tôi chỉ bỏ phong bì 200 ngàn như mọi người. Quê tôi có tục ăn cỗ lấy phần nên cuối bữa ai cũng được 1 túi đồ ăn cầm về, riêng tôi thì không có vì mọi người nói cháu tôi đã ăn hết phần thừa rồi. Tôi không dám nói gì chỉ thương đứa cháu gái đi học về sẽ phải ăn cơm với muối vì nhà chẳng còn gì ăn. 1 chị thương tình đưa cho tôi miếng giò. Thế nhưng vừa ra tới ngõ ai ngờ chủ nhà gọi giật bà cháu tôi lại nói 1 câu khiến cả 2 bà cháu chỉ biết ôm nhau kh::óc…

Hôm ấy, tôi dắt đứa cháu gái 4 tuổi mồ côi đi ăn cỗ cưới ở nhà ông hàng xóm. Cháu nó mất bố mẹ từ nhỏ, tôi già rồi nhưng vẫn cố nuôi nó từng ngày. Vì không có ai trông, tôi đành đưa nó theo, nghĩ bụng cỗ cưới đông vui, để nó ngồi cạnh bà cũng chẳng ai để ý. Cháu vốn lười ăn, chỉ măm măm vài miếng rồi ngồi nghịch, nên tôi cũng chẳng lo nó ăn nhiều. Đến lúc bỏ phong bì, tôi để 200 ngàn như mọi người trong làng, chẳng dám ít hơn kẻo mang tiếng, dù trong túi chỉ còn vài đồng lẻ để mua muối sống qua ngày.

Quê tôi có tục ăn cỗ lấy phần. Cuối bữa, ai cũng được phát một túi đồ ăn mang về: ít xôi, miếng thịt, cái bánh, vui vẻ ra về. Tôi ngồi đợi đến lượt, nhưng cô giúp việc nhìn tôi, rồi nhìn cháu, bảo: “Bà ơi, cháu nó ăn hết phần thừa trên bàn rồi, chắc không cần túi nữa đâu nhỉ?” Mấy người xung quanh nghe thế cười ầm lên, tôi nghẹn họng chẳng nói được gì. Cháu tôi có ăn gì đâu, chỉ vài miếng vụn tôi gắp cho nó khỏi đói, vậy mà họ nói thế, tôi đành im lặng. Chỉ thương đứa cháu gái lớn đi học về sẽ phải ăn cơm với muối vì nhà chẳng còn gì ăn.Sáng nay nó đã phải nhịn ăn sáng để đi học rồi. 1 tuần nay tôi ốm không thể đi kiếm tiền mua đồ ăn cho các cháu được, giá bố mẹ chúng nó còn sống thì các cháu tôi đâu có khổ thế này…

May sao, một chị ngồi cùng mâm thấy vậy thương tình, dúi cho tôi miếng giò gói trong giấy. Chị bảo: “Bà cầm về cho cháu ăn kẻo tội.” Tôi cảm ơn rối rít, nắm tay cháu bước ra ngõ, lòng vừa mừng vừa tủi. Nhưng chưa kịp đi xa, bỗng nghe tiếng chủ nhà gọi giật lại: “Bà ơi, quay lại đây đã!” Tôi giật mình, nghĩ bụng chẳng lẽ họ phát hiện miếng giò chị kia cho, giờ đòi lại? Dắt cháu quay lại, tôi run run đứng trước mặt bà chủ nhà, chẳng dám ngẩng lên.

Bà ấy nhìn hai bà cháu, rồi thở dài nói: “Bà để cháu nó ăn ít thế, sao không nói với tôi để tôi gói thêm phần cho nó? Nhà còn bao nhiêu đồ ăn, bà không lấy túi nào tôi áy náy lắm. Đợi tôi một chút.” Nói rồi bà quay vào, lát sau mang ra một túi to, bên trong đầy xôi, thịt, bánh, còn có thêm hộp sữa tươi, bảo: “Cho cháu nó uống, trẻ con cần ăn no mới lớn được”.

Nghe câu ấy, tôi sững sờ, nước mắt cứ trào ra. Cháu tôi ngơ ngác nhìn bà, rồi ôm chầm lấy tôi, lí nhí: “Bà ơi, mình có đồ ăn rồi!” Tôi ôm chặt lấy nó, khóc không thành tiếng. Hóa ra trong cái nghèo khổ, vẫn còn những người tử tế, và tôi biết ơn vì hôm ấy không chỉ có miếng ăn, mà còn có tình người sưởi ấm lòng hai bà cháu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinviet.com - © 2025 News