Tôi, một cô gái vừa tròn 20 tuổi, chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại rẽ sang một ngã tối tăm như vậy. Bố tôi nằm viện, bệnh nặng, mỗi ngày trôi qua là một ngày tiền viện phí chất chồng như núi. Tôi bất lực, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý lời cầu hôn của ông Tuấn – một giám đốc U60 giàu có, người đã để mắt đến tôi từ lâu. Ông hứa sẽ lo toàn bộ chi phí chữa bệnh cho bố, đổi lại, tôi phải trở thành vợ ông. Tôi nhắm mắt gật đầu, không phải vì tình yêu, mà vì tình thân.
Đêm tân hôn, tôi nằm im trên giường, mắt nhắm chặt. Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh bố đang thở oxy trong phòng cấp cứu. Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch khi nghe tiếng ông Tuấn cởi áo, tiếng thở nặng nề của một người đàn ông lớn tuổi kề sát. Tôi không dám mở mắt, không dám phản kháng, chỉ biết cắn răng chịu đựng. “Vì bố, mình phải làm được,” tôi tự nhủ.
Nhưng rồi, chỉ 3 phút sau, tôi giật mình vì cảm giác lạ lùng dưới chân. Một thứ gì đó ấm ấm, nóng nóng chạm vào. Tôi choàng mở mắt, hoảng hốt nhìn xuống. Trước mặt tôi không phải cảnh tượng kinh khủng mà tôi tưởng tượng. Ông Tuấn ngồi đó, tay cầm một chai nước nóng, đang nhẹ nhàng chườm lên chân tôi. Ông nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh nhưng ánh lên chút gì đó khó hiểu.
“Ông… ông làm gì vậy?” Tôi lắp bắp, đầu óc quay cuồng.
Ông Tuấn thở dài, giọng trầm trầm vang lên như sét đánh ngang tai: “Tôi biết cô sợ tôi. Tôi cũng biết cô chỉ cưới tôi vì tiền chữa bệnh cho bố. Nhưng cô yên tâm, tôi không phải loại người cô nghĩ đâu. Hôn lễ này… chỉ là một vở kịch thôi.”
Tôi ngớ người, không tin nổi vào tai mình. “Vở kịch? Ý ông là sao?”
Ông chậm rãi kể, ánh mắt xa xăm. Hóa ra, ông Tuấn từng có một cô con gái, trạc tuổi tôi, nhưng đã mất vì bệnh hiểm nghèo nhiều năm trước. Khi nghe tin về hoàn cảnh của tôi, ông thấy bóng dáng con gái mình trong tôi. Ông muốn giúp, nhưng không muốn tôi mang ơn, nên đã dựng lên cái cớ “hôn lễ” để tôi chấp nhận số tiền mà không cảm thấy xấu hổ. Ông nói, đêm nay ông chỉ muốn tôi ngủ yên, còn ông sẽ ngủ ở sofa ngoài phòng khách. Mọi thứ sẽ kết thúc khi bố tôi khỏe lại, tôi sẽ tự do.
Tôi ngồi đó, nước mắt lăn dài trên má. Hóa ra người đàn ông U60 mà tôi sợ hãi lại là một người cha mang trái tim tan vỡ. Đêm ấy, tôi không còn nhắm mắt vì sợ, mà nhắm mắt để cảm nhận sự ấm áp từ chai nước nóng dưới chân – thứ ấm áp không chỉ đến từ nhiệt độ, mà từ lòng tốt của một con người tôi từng hiểu lầm.