×

Chứng kiến chồng vào nhà nghỉ h::ú h::í với bồ, vợ không la::o đến đ::á::nh gh::en mà tiếp tục chở con đến trường rồi về nhà làm 20 mâm cỗ giỗ bố chồng. Đến trưa khi họ hàng có mặt đông đủ chị mới chiếu luôn cảnh trong nh::à ngh::ỉ của chồng lên ti vi cho tất cả mọi người cùng xem và tuyên bố chấn động: “Người chồng t::ệ b::ạc con sẽ không giữ nữa. Anh ấy đến với con tay trắng thì ra đi cũng vậy thôi. Hôm nay coi như con đã trọn nghĩa…”… Vậy là ngày giỗ bố chồng năm ấy, chị không chỉ cú::ng ông bằng 20 mâm cỗ, mà còn cú::ng luôn một cuộc hôn nhân đã ch::ế::t từ lâu.

Sáng hôm ấy, trời Hà Nội se lạnh, cái lạnh đầu xuân còn vương vấn trên từng con phố nhỏ. Hương chở cậu con trai 6 tuổi trên chiếc xe máy cũ, vừa đi vừa dặn dò: “Con vào lớp nhớ ngoan, trưa mẹ đón về ăn cỗ giỗ ông nhé!” Thằng bé gật đầu, đôi mắt trong veo chẳng hề hay biết những sóng gió đang cuộn trào trong lòng mẹ nó.

Trên đường về, Hương ghé qua đoạn phố quen thuộc để mua thêm ít đồ chuẩn bị cho mâm cỗ giỗ bố chồng. Hôm nay là ngày giỗ ông, cả nhà họ nội đã hẹn từ tuần trước sẽ tề tựu đông đủ. Nhưng khi xe vừa lướt qua một con ngõ nhỏ, mắt Hương chợt khựng lại. Chiếc xe máy của chồng cô, cái biển số quen thuộc đến từng con chữ, đang dựng ngay trước cửa một nhà nghỉ tồi tàn. Bên cạnh là đôi giày cao gót đỏ chót – không phải của cô. Tim Hương thắt lại, từng nhịp đập như muốn bục ra khỏi lồng ngực. Cô dừng xe, tay run run rút điện thoại, qua khe cửa sổ mờ đục, cô thấy rõ bóng dáng chồng mình đang quấn quýt với một người phụ nữ khác.

Nếu là người khác, có lẽ đã lao vào làm loạn, gào thét, đánh ghen ngay giữa phố. Nhưng Hương không làm vậy. Cô hít một hơi thật sâu, lau vội giọt nước mắt chực trào, rồi nổ máy xe đi thẳng. “Không phải lúc này,” cô tự nhủ. Trên đường về, đầu óc cô không ngừng tính toán, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như tảng băng.

Về đến nhà, Hương bắt tay ngay vào việc. Cô rửa rau, thái thịt, nấu nồi nước dùng thơm lừng, chuẩn bị 20 mâm cỗ giỗ đầy đủ lễ nghi. Mùi hương nghi ngút từ bếp bay khắp xóm, chẳng ai ngờ được người phụ nữ đang tất bật kia vừa chứng kiến cảnh chồng mình phản bội chỉ vài giờ trước. Hương làm việc như một cỗ máy, không một lời than vãn, không một phút nghỉ ngơi. Trong đầu cô, kế hoạch đã rõ ràng.

Đến trưa, họ hàng kéo đến đông đủ. Tiếng chào hỏi rôm rả, tiếng trẻ con chạy nhảy vang khắp sân. Chồng Hương – Nam – cũng kịp về nhà, mặt mày tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn còn cười nói với mấy người anh em họ, tay cầm chén rượu mời mọc. Hương đứng ở góc bếp, nhìn chồng qua làn khói nghi ngút, ánh mắt sắc lạnh.

Khi mọi người vừa ngồi vào mâm, Hương bước ra, tay cầm chiếc điều khiển tivi. Cô mỉm cười nhẹ, giọng bình thản: “Trước khi ăn, con muốn mọi người xem một đoạn phim ngắn. Để nhớ ngày hôm nay cho thật trọn vẹn.” Cả nhà họ ngơ ngác, nhưng chẳng ai phản đối. Tivi bật lên, và cảnh tượng trong nhà nghỉ hiện rõ mồn một – Nam đang ôm ấp người phụ nữ kia, từng lời nói, từng cử chỉ đều được ghi lại sắc nét. Tiếng xì xào nổi lên, vài người đánh rơi cả đũa, vài người khác há hốc mồm không tin nổi.

Nam tái mặt, đứng bật dậy định lao đến tắt tivi, nhưng Hương đã nhanh hơn. Cô giơ tay chặn lại, giọng đanh thép vang lên giữa căn phòng im phăng phắc: “Người chồng tệ bạc, con sẽ không giữ nữa. Anh ấy đến với con tay trắng thì ra đi cũng vậy thôi. Hôm nay, trước mặt họ hàng, con xin trọn nghĩa trọn tình. Từ giờ, giữa con và anh hết rồi.”

Cả căn phòng chết lặng. Nam lắp bắp định thanh minh, nhưng ánh mắt khinh bỉ từ họ hàng đã nói lên tất cả. Hương quay vào bếp, tiếp tục dọn cỗ, như thể vừa rồi chỉ là một câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Đám đông dần tản ra, để lại Nam đứng trơ trọi giữa sân, tay vẫn cầm chén rượu giờ đã nguội lạnh.

Từ hôm đó, Hương sống một mình cùng con trai, không oán thán, không nhìn lại. Người ta đồn rằng cô đã thuê một người quay đoạn phim từ trước, nhưng chẳng ai dám hỏi. Chỉ biết rằng, ngày giỗ bố chồng năm ấy, Hương không chỉ cúng ông bằng 20 mâm cỗ, mà còn cúng luôn một cuộc hôn nhân đã chết từ lâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinviet.com - © 2025 News