×

Chỉ vì em ch::ửa trước mà ngày cưới mẹ chồng l::ôi xềnh xệch bắt vào cửa sau còn lớn tiếng qu::át: “Nhanh nhanh làm lễ xong thì c::ởi ngay váy cưới rửa hết 50 mâm bát đang chờ ngoài kia cho tôi. Cái loại ễnh bụng sớm như cô chẳng ra gì đâu mà, về đây thay giúp việc nhà tôi thôi”. Nghe đến đây em không nhịn thêm nữa, vất luôn hoa cưới xuống đất: “Con c::ởi váy cưới ngay và luôn đây. Con không ng::u mà về làm dâu cái nhà. Con con từ nay coi như không có bố, không có nhà nội”. Em và họ hàng nhà gái kéo nhau ra đến ngoài cổng thì trong nhà trai xảy ra chuyện ki::nh ho::àng

Ngày cưới của tôi vốn dĩ đã chẳng phải là một ngày vui vẻ gì. Chỉ vì tôi lỡ mang thai trước, cả làng xóm đã xì xào bàn tán, còn mẹ chồng thì từ đầu đến cuối chẳng giấu nổi vẻ khinh miệt. Tôi đã cố nhẫn nhịn, nghĩ rằng chỉ cần qua cái ngày này, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng không, ngay khi vừa bước chân đến cổng nhà trai, mẹ chồng đã lôi xềnh xệch tôi qua cửa sau, miệng không ngừng quát tháo:

“Nhanh nhanh lên, làm lễ cho xong rồi cởi ngay cái váy cưới ra mà rửa hết 50 mâm bát đang chờ ngoài kia. Cái loại ễnh bụng sớm như cô chẳng ra gì đâu mà, về đây thay giúp việc nhà tôi thôi!”

Tôi đứng sững người, tay nắm chặt bó hoa cưới đến run rẩy. Chồng tôi – người lẽ ra phải đứng ra bảo vệ tôi – chỉ cúi gằm mặt, chẳng nói lấy một lời. Họ hàng nhà trai thì cười khúc khích, vài người còn buông lời châm chọc. Cơn uất ức dâng lên nghẹn cổ, tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi vất mạnh bó hoa xuống đất, giọng run run nhưng kiên quyết:

“Con cởi váy cưới ngay và luôn đây! Con không ngu mà về làm dâu cái nhà này. Con con từ nay coi như không có bố, không có nhà nội!”

Dứt lời, tôi quay sang họ hàng nhà gái, những người từ đầu đã ái ngại nhìn tôi: “Mọi người, mình đi thôi!” Không ai phản đối, cả đoàn nhà gái lập tức kéo nhau ra cổng, bỏ lại phía sau những ánh mắt ngỡ ngàng và tiếng xì xào của nhà trai.

Nhưng vừa bước ra đến cổng, một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ trong nhà. Tôi ngoảnh lại, thấy mọi người nhà trai hoảng loạn chạy toán loạn. Một người họ hàng hét lên: “Cháy! Cháy rồi!” Khói đen bốc lên nghi ngút từ phía bếp, nơi 50 mâm bát mà mẹ chồng vừa bắt tôi rửa vẫn đang chất đống. Chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngọn lửa bùng lên dữ dội, lan nhanh như có ai cố ý châm.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ chồng gào lên: “Đồ mất dạy, mày làm gì mà để cháy nhà tao?!” Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi nắm tay mẹ mình, bước đi không ngoảnh đầu. Đằng sau, tiếng la hét hòa lẫn với tiếng gỗ cháy lách tách. Có người nói đó là do một chiếc bếp ga cũ bị rò rỉ, nhưng cũng có kẻ thì thào rằng đó là “quả báo” đến quá nhanh.

Ra đến xe, mẹ tôi ôm tôi thật chặt, thì thầm: “Con làm đúng rồi. Đừng tiếc cái nhà ấy.” Tôi gật đầu, nước mắt rơi nhưng lòng nhẹ nhõm lạ thường. Đứa con trong bụng tôi đạp một cái, như muốn nói rằng từ nay, chỉ cần có mẹ là đủ.

Còn nhà trai? Sau hôm đó, tôi nghe nói đám cháy thiêu rụi gần nửa căn nhà, mẹ chồng thì đổ bệnh vì tức, còn chồng tôi thì chẳng dám liên lạc lại. Có lẽ, quyết định quay lưng ngày hôm ấy đã cứu tôi khỏi một kiếp sống chẳng khác gì địa ngục.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinviet.com - © 2025 News