×

Cô b:;é ăn xin chỉ vào ảnh cưới và thốt lên đó là mẹ cháu – b;í m;ật 10 năm khiến ông triệu phú s:ố:c không nói nên lời

Đứa trẻ ăn xin chỉ vào ảnh cưới và thốt lên đó là mẹ cháu – b;í m;ật 10 năm khiến triệu phú sốc t.ột đ.ộ ..

Trời Hà Nội tháng 12 se lạnh, từng làn gió buốt luồn qua từng con ngõ nhỏ nơi phố cổ. Bên lề một quán cà phê sang trọng ở khu vực Hồ Tây, một đứa bé chừng tám tuổi, gầy gò, khuôn mặt lấm lem và ánh mắt toát lên vẻ khát khao, đứng nhìn chằm chằm qua tấm kính lớn.

Trong quán, một cặp đôi giàu có đang tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Đó là ông Hoàng Minh – một doanh nhân triệu phú giàu có tiếng ở Hà Nội, và vợ ông – bà Lệ Quyên, một người phụ nữ quý phái, nền nã, gương mặt xinh đẹp nhưng thường phảng phất nét buồn khó tả.

Đứa bé đứng run rẩy dưới gió lạnh, mắt không rời khỏi tấm ảnh cưới được in phóng lớn treo ngay giữa quán. Bất ngờ, nó chỉ tay vào ảnh, nước mắt rơi lã chã, miệng thốt lên:

– Đó là mẹ cháu!

Câu nói vang lên khiến vài người khách quay đầu lại. Một nhân viên phục vụ bước ra, tỏ vẻ khó chịu:

– Đi đi cháu, ở đây không cho ăn xin!

Nhưng trước khi cậu bé bị xua đi, tiếng nói từ trong quán vang lên:

– Khoan đã! Để nó vào.

Ông Minh bước ra, ánh mắt ngờ vực nhưng không hiểu sao trong lòng ông có một cảm giác lạ lùng, như linh cảm có điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.

Đứa trẻ được dẫn vào. Nó vẫn nhìn chằm chằm vào ảnh cưới. Khi ông Minh hỏi:

– Cháu nói ai là mẹ cháu?

Cậu bé rụt rè, tay run run chỉ vào gương mặt người phụ nữ trong tấm ảnh – chính là bà Lệ Quyên.

– Là mẹ cháu… Mẹ cháu… tên là Quyên.

Căn phòng bỗng trở nên lặng thinh.

Bà Quyên, đang đứng cạnh đó, bỗng chao đảo, suýt ngã nếu không có người đỡ. Mặt bà tái đi, hai tay run rẩy, môi mấp máy:

– Không… Không thể nào…

Ông Minh chau mày, kéo vợ sang một bên:

– Em biết đứa trẻ này à?

– Em… không… không chắc.

– Quyên, em giấu anh điều gì?

10 năm trước, khi bà Quyên còn là một thiếu nữ xinh đẹp vừa tốt nghiệp đại học, cô yêu một người đàn ông tên Long – một nhạc sĩ nghèo, sống vì đam mê. Tình yêu của họ cháy bỏng nhưng bị gia đình bà phản đối dữ dội. Mẹ cô bắt cô chia tay và ép cô đi du học để cắt đứt mọi liên hệ.

Khi rời đi, Quyên phát hiện mình đã mang thai, nhưng không đủ can đảm giữ lại đứa bé. Cô định phá thai nhưng phút cuối lại không làm được. Tuy nhiên, vì bị kiểm soát chặt chẽ ở nước ngoài, cô buộc phải sinh con trong bí mật và nhờ một người bạn giữ đứa bé lại Việt Nam, hứa sẽ quay về đón khi có thể

Nhưng khi cô trở về, người bạn kia đã biến mất. Cô điên cuồng tìm kiếm con, báo cảnh sát, đăng tin… nhưng vô vọng. Sau đó, cô gặp Minh – một doanh nhân thành đạt, đã giúp cô vực dậy. Họ kết hôn, nhưng trong sâu thẳm, nỗi đau mất con luôn âm ỉ trong tim cô.

Cậu bé tự giới thiệu tên là Bình, sống lang thang từ năm lên năm sau khi “mẹ nuôi” mất trong một tai nạn. Trước khi chết, người mẹ ấy đã nói rằng cậu là “đứa bé được gửi gắm”, rằng mẹ ruột cậu là người có gương mặt rất đẹp, từng sống ở Hà Nội.

Bình mang theo một mặt dây chuyền cũ kỹ, bên trong có ảnh của một người phụ nữ rất giống bà Quyên thời trẻ. Nhìn thấy sợi dây, bà Quyên bật khóc nức nở.

– Chính là nó… Là của mẹ… Là sợi dây ta đã đeo khi mang thai con…

Không thể chối cãi, ông Minh lặng đi. Bà Quyên quỳ sụp trước mặt đứa trẻ, ôm lấy cậu trong vòng tay run rẩy:

– Con ơi… Mẹ xin lỗi… Mẹ đã để con bơ vơ suốt ngần ấy năm…

Dẫu cảm xúc dâng trào, ông Minh vẫn yêu cầu làm xét nghiệm ADN để chắc chắn. Trong lúc chờ đợi, Bình được đưa về biệt thự để chăm sóc, nhưng sự hiện diện của cậu bé khiến gia đình trở nên xáo trộn.

Người giúp việc xì xào, truyền thông bắt đầu để ý. Trên mạng xuất hiện tin đồn “triệu phú có con rơi”. Ông Minh chịu áp lực lớn, cổ đông công ty nghi ngờ ông mất kiểm soát.

Một tuần sau, kết quả xét nghiệm trả về: Bình chính là con ruột của bà Quyên.

Ông Minh không giận dữ, nhưng ông cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Bao nhiêu năm ông yêu một người phụ nữ mang trong mình bí mật quá lớn. Ông lặng lẽ rời khỏi nhà, đến căn biệt thự ven hồ một mình.

Bà Quyên tìm đến ông Minh, nước mắt giàn giụa.

– Em không dám nói vì sợ mất anh. Em đã mất một đứa con, em không muốn mất thêm điều gì nữa.

Ông Minh trầm ngâm nhìn ra mặt hồ. Lặng đi một lúc, ông nói:

– Điều khiến anh đau không phải là em từng có con, mà là em đã chịu đựng nỗi đau đó một mình suốt bao năm…

Ông nắm tay vợ:

– Bình là con em, cũng là con anh. Chúng ta sẽ cùng nuôi dạy thằng bé.

Một năm sau, Bình trở thành học sinh xuất sắc của một trường quốc tế. Cậu hòa nhập rất nhanh, thông minh, lễ phép. Ông Minh quý Bình như con ruột.

Gia đình họ lần đầu tiên có một bức ảnh chụp chung – với ba người: ông Minh, bà Quyên và cậu bé Bình, đứng trước căn biệt thự ven hồ, nơi từng là nơi giấu nước mắt, giờ lại là nơi của tiếng cười.

Cuộc sống đôi khi sắp đặt những thử thách nghiệt ngã để con người biết quý trọng điều quý giá. Một tấm ảnh cưới tưởng chừng chỉ là kỷ niệm, lại trở thành chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa sự thật đã bị chôn vùi cả thập kỷ.

Đứa trẻ ăn xin ngày nào giờ trở thành tia sáng trong căn nhà từng tưởng đã viên mãn – nhưng thiếu mất một mảnh ghép quan trọng nhất: tình mẫu tử.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinviet.com - © 2025 News